Giọng nói người này cho người ta một cảm giác cực kỳ khó chịu, cả người tôi nổi lên một tầng da gà, xoay người nhìn thử, chỉ thấy trước cửa từ đường đứng một bà lão.

Bà lão này vóc dáng không cao, khom lưng lưng còng, vẻ mặt đầy nếp nhăn, tóc trên đầu búi thành một cục, mặc một bộ áo bông màu đen, đôi mắt hơi hơi híp như là không mở ra được, trong tay cầm một quải trượng toàn thân đen nhánh, vừa nhìn thì thấy giống như một bà lão nông thôn.

Nhưng mấy lời nói mới rồi, rõ ràng là xuất từ trong miệng bà lão, Chung Lương Thần nghe hai câu nói đó, sắc mặt đột biến, đoạt bước chạy đến cửa từ đường, ngay cả đôi tay cũng bắt đầu run nhè nhẹ, tiến lên cung kính nói.

- Hóa ra là Xa bà bà tới, tiểu tam tử không có tiếp đón từ xa, bà bà chớ trách...

Vừa nghe lời này, tôi liền cảm thấy trong đầu ong một tiếng, Xa bà bà, này chẳng lẽ chính là người trong Phúc Duyên Trai, là người mà Tiệp Dư hay nhắc tới, Xa bà bà sao? Đồng thời, vài thập niên trước đã từng đã tới Chung gia một lần, hẳn là cũng chính là bà ta.

Trăm triệu lần không thể tưởng được, vậy mà lại ở chỗ này nhìn thấy người Phúc Duyên Trai, chỉ thấy vị Xa bà bà chậm rì rì mà đi về phía từ đường, trong miệng nói thầm.

- Tiểu tam tử, bây giờ cậu đúng là một người khó lường, người lớn lên trong Chung gia tộc, khó trách sẽ không coi mấy lời của ta thành chuyện to tát gì, nếu như cậu nói tôi là nói hươu nói vượn, vậy thì cậu ra đây giải thích cho tôi nghe một tí, rốt cuộc người này có lai lịch thế nào?

Chung Lương Thần cười gượng nói.

- Bà bà nói đùa, vừa rồi tôi nói là nói cái đứa bé ngỗ nghịch trong nhà chúng tôi mà thôi, nhưng lời nó nói ra đều là nói hươu nói vượn, khi nào thì tôi dám, dám nói bà bà nói hươu nói vượn đâu chứ...

Xa bà bà nói.

- Vô nghĩa, mấy lời đứa nhóc đó nói là ta dạy cho nó, cậu nói rằng nó nói hươu nói vượn, chẳng phải chẳng khác nào nói tôi nói hươu nói vượn sao? Thật là tức chết tôi rồi, Chung Vạn Sơn đâu, mau kêu ông ta ra đây, tôi phải hỏi ông ta, mấy cái hậu sinh vãn bối nhà ông ta cứ không có quy củ thế này sao?

Chung Lương Thần vội cười nói.

- Bà bà bớt giận, bà bà bớt giận, ngài nhất định là có điều hiểu lầm, cha tôi ông ấy mấy năm gần đây thân thể không tốt, vẫn luôn nằm trên giường không dậy nổi, đã hồi lâu không để ý tới chuyện bên ngoài, bây giờ có muốn tới đây, chỉ sợ cũng tới không được, ngài lần này tới có chuyện gì, không bằng chúng ta về nhà trước rồi từ từ nói chuyện, chuyện nơi này, ngày mai lại nói, ngày mai lại nói…

- Hừ, nói cái rắm! Nếu như cậu không muốn nói, hay là để tôi tới nói thay cho cậu đi?

Bỗng nhiên trong mắt Xa bà bà bắn ra hai luồng tinh quang, cả người Chung Lương Thần run lên, bỗng nhiên hạ giọng nói.

- Bà bà, việc này quan hệ trọng đại, tôi cũng là có nỗi niềm khó nói, lão nhân gia ngài luôn luôn chiếu cố Chung gia, hiện tại cũng sẽ không muốn nhìn Chung gia nội loạn đâu đúng không?

Mấy câu này ông ta nói cực nhỏ, nhưng tôi nấp ở nóc nhà phía sau ông ta, sớm đã tập trung tinh thần lực, cho nên nghe rành mạch, Xa bà bà liếc mắt nhìn ông ta một cái, hừ nói.

- Bây giờ còn biết cầu người bà bà này rồi sao? Đúng là thứ không có tiền đồ, nếu như cậu chịu thua, vậy thì dẫn đường cho bà bà, còn cái tên đồ đệ của người trong hắc đạo kia, cứ giết đi, rồi nói là tới quấy rối.

- Này…… Chỉ sợ khó có thể phục chúng, chẳng phải là sẽ có hiềm nghi chúng ta giết người diệt khẩu sao?

Sắc mặt Chung Lương Thần khó xử mà nói.

- Diệt khẩu thì như thế nào? Hừ, phục chúng sao, ai dám không phục lão bà tử đây, đứng ra nói chuyện!

Xa bà bà bỗng nhiên đề cao thanh âm, dùng quải trượng trong tay gõ một cái, những người vây xem bên cạnh hồi nãy đã không dám đứng gần, lúc này càng không ai dám hé răng, ngay cả động cũng không dám động.

Xa bà bà dùng ánh mắt lạnh băng quét ngang một vòng xung quanh, hừ khẽ một tiếng, giơ tay lên, một luồng khí đen lập tức đánh về hướng Kỷ Khôn ngã trên mặt đất.

Trong lòng tôi bốc lên luồng lửa giận, lúc ban đầu tôi còn tưởng rằng Xa bà bà là tới hỗ trợ, lại không nghĩ rằng chỉ tới làm trở ngại chứ không giúp gì, Kỷ Khôn cấu kết cùng Chung Lương Thần, mưu đồ gây rối, nếu như cứ thế mà giết người, chẳng phải thật sự thành giết người diệt khẩu?

Rốt cuộc thì tôi cũng kìm nén không được, mắt thấy luồng ánh sáng đen kia sắp đánh trúng Kỷ Khôn, tôi đưa tay nhấn mái ngói tung người nhảy xuống, đồng thời một tờ Phá Tự Phù tùy tay bay ra chặn lại.

Đúng lúc này, Chung Lương Hán đứng ở phía sau Kỷ Khôn đột nhiên hét lớn một tiếng, lòng bàn tay đánh ra một luồng lôi quang, đâm thẳng vào luồng khí đen kia, nhưng luồng khí đen sắc bén dị thường, một luồng chưởng tâm lôi của Chung Lương Hán cũng chỉ cản trở được một lát, đã bị khí đen đánh nát.

Lôi quang tiêu tán, bạch quang loá mắt, luồng khí đen kia giống như một cái rắn độc, kéo một cái đuôi dài, quỷ dị vô cùng nhảy ra khỏi bạch quang, tiếp tục đánh úp về phía Kỷ Khôn.

Lão thái bà này cũng có chút bản lĩnh, tôi không kịp nghĩ nhiều, Phá Tự Phù rời tay bay ra, không nghiêng không lệch đánh vào phía trên khí đen kia, ngay sau đó, chỉ nghe nội viện từ đường ầm vang một tiếng nổ vang, mọi người chung quanh sôi nổi lui về phía sau né tránh, ngay cả Kỷ Khôn ngã trên mặt đất cũng bị ném đi ra ngoài.

Không biết nơi nào có người không rõ nội tình bật thốt lên kêu lên.

- Bản lĩnh anh hai thật tốt, bà lão này là ai, ra tay phải giết người, anh ba, chẳng lẽ anh không phát hiện sao…

Người này chắc là không biết lai lịch bà lão, Chung Lương Thần quay đầu lại hung tợn trừng mắt nhìn người này một cái, quát.

- Câm miệng!

Xa bà bà vẫn luôn híp mắt, lúc này lại đột nhiên mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn thoáng qua vị trí của tôi, hừ thanh nói.

- Tiểu tử chết tiệt, ta đã không để ý tới cậu, cậu lại đi quấy rối sao, xuống đây cho ta!

Bà ta lại rung quải trượng trong tay lần nữa, lập tức một luồng khí đen đánh tới phía tôi, lần này tôi cũng không đánh trả, mà là xoay người nhảy xuống nóc nhà, né qua luồng khí đen, cười nói.

- Bà bà hỏa khí thật lớn, đây là thấy ai thì đánh người đó sao?

Xa bà bà hừ một tiếng, quải trượng nghênh không nhoáng lên, luồng khí đen không đánh trúng vật gì thì lại quay trở về, trên dưới đánh giá tôi vài lần nói.

- Nói vậy cậu chính là Hàn tiểu tử theo như lời Liễu đầu gỗ cùng Hắc lão quỷ bọn họ nói sao, quả nhiên thật sự có tài, nhưng mà, chuyện của bà bà tốt nhất tiểu tử ngươi đừng động vào, nếu không ta cũng không khách khí với cậu nữa đâu.

Tôi hơi hơi mỉm cười, nói.

- Dường như bà bà đã quên một chuyện, Cấm Kỵ Sư, từ xưa đến nay chính là lo chuyện bao đồng, nếu bà có thể đứng ở góc độ công bằng công chính, chân chính thay Chung gia giải quyết phân tranh, tôi cũng sẽ thật cao hứng, nhưng bà vừa đi lên đã muốn giết người diệt khẩu, ngang ngược kiêu ngạo ương ngạnh, thật ngại nha tôi không thể đứng nhìn được.

Xa bà bà nhìn chằm chằm tôi, nói.

- Người nọ vốn đáng chết, lưu lại thì có tác dụng gì? Lại nói là ta thiết kế dẫn người nọ hiện thân, cũng là ta nói Chung lão nhị chộp kẻ này tới, như thế nào, cậu còn muốn nhiều chuyện?

Tôi nhún vai nói.

- Ngượng ngùng, tuy rằng người kia đúng là do bà giở thủ đoạn bắt được, nhưng mà là sau khi hắn trúng Định Thân Pháp của tôi mới bị bà bắt được, nếu bà bà không phục, có thể chờ hiệu quả Định Thân Pháp trên người kẻ này biến mất, bà lại ra tay bắt hắn một lần, khi đó tôi sẽ mặc kệ, như thế nào?

Ánh mắt Xa bà bà lạnh lẽo, lại nhìn về phía Chung Lương Thần, Chung Lương Thần vội nói.

- Việc này để sau rồi nói, thanh thiên, cậu còn điều gì cần nói nữa không, đi nói chuyện với chúng ta một lát thì sao? Không cần ở chỗ này tranh chấp, sẽ ảnh hưởng hòa khí người một nhà.

Tôi quăng cho ông ta một ánh mắt khinh bỉ.

- Hiện tại ông nhớ tới hòa khí người một nhà rồi hả, vừa rồi ông cũng không là nói như vậy đâu nha? Chung tam thúc, ông nghĩ mình còn có thể kéo dài được sao?

Chung Lương Thần nhất thời nghẹn lời, Xa bà bà lại duỗi tay về phía Tiểu Bạch, lớn tiếng nói.

- Đưa Xương Chung Quỳ tới đây, đứa bé ngoan, hôm nay tôi sẽ thay Chung gia chủ các ngươi đòi công đạo, thị phi đúng sai, thiện ác đúng sai, đều đã có bà bà làm chủ.

Tiểu Bạch sửng sốt một chút, theo bản năng muốn đi lại đây, tôi vội quát.

- Tiểu Bạch đừng nghe lời bà ta, ngoài sáng thì bà ta đang giúp cậu, thực tế cũng không có hảo tâm gì đâu, không thể đưa Xương Chung Quỳ cho người khác được!

Xa bà bà cả giận nói.

- Hàn tiểu tử, cậu chớ có tự tìm phiền toái, người khác cho cậu mặt mũi, thì tôi cũng mặc kệ, dám cản đường bà bà đây, hôm nay phải lấy mạng cậu trước!

Hảo gia hỏa, quả thực là tính tình bà lão quá nóng nảy, tôi cười nói.

- Tôi không cần bất luận kẻ nào cho tôi mặt mũi, đừng nói là bà, ngay cả ông chủ Phúc Duyên Trai hôm nay ở chỗ này, nếu là làm việc như thế này, tôi cũng sẽ ra tay cản trở.

Lúc nói chuyện, tôi duỗi một lóng tay chỉ về phía Chung Lương Thần, nói.

- Hiện tại đã rõ ràng, Chung Lương Thần cấu kết với người ngoài, muốn đem bảo bối trong tộc đi tặng người, bà lại muốn thay ông ta giết người diệt khẩu, chiếm bảo bối làm của riêng, bà cho rằng tôi không biết? Thực xin lỗi, tôi chỉ có thể làm cho bà thất vọng rồi, bởi vì bảo bối nguyên bản cũng đã thất lạc hơn một năm, là tôi trăm cay ngàn đắng tìm trở về, cho nên, cho dù muốn đem cho người khác, cũng phải đưa cho tôi, Tiểu Bạch, lấy Xương Chung Quỳ lại đây, không cần đưa cho lão thái bà này.

Tiểu Bạch lại nghe lời tôi nói, lập tức đáp ứng một tiếng, ôm lấy Xương Chung Quỳ chạy tới bên cạnh tôi, Chung Lương Hán nhìn xem xung quanh, nghĩ nghĩ, cũng chậm rãi đã đi tới, đứng ở bên cạnh tôi.

Lần này, lập trường cũng đã phán định, nói vậy bọn họ cũng đều cảm thấy bà lão này cũng không phải cái người tốt gì, Kỷ Khôn một mình ngã vào một bên, không nhúc nhích, đôi mắt lại liếc nhìn khắp xung quanh, dường như đang có chủ ý gì đó.

Xa bà bà vừa thấy Tiểu Bạch đem Xương Chung Quỳ đưa tới chỗ tôi, hai mắt đột nhiên trợn lên, đồng tử lại kịch liệt co rút, bắn ra tinh quang làm cho người ta sợ hãi, quải trượng đập xuống một cái, giống như muốn ra tay ngay lập tức.

Đúng lúc này, bỗng nhiên bên ngoài từ đường lại có người nói chuyện.

- Không sai, Tiểu Bạch không cần nghe lời bà ta, Xương Chung Quỳ, không thể giao cho bà ấy được.

Tôi ngẩng đầu nhìn về phía trước, chỉ thấy trên đường thôn có hai người đang chậm rãi đi vào, một già một trẻ, đúng là Chung Vạn Sơn cùng cái người gọi là Tiểu Ngũ, cũng chính là con trai của Chung Lương Thần, Tiểu Ngũ đỡ Chung Vạn Sơn, một tấc cũng không rời, đang từ xa đi tới.

Tôi không khỏi chấn động, Chung Vạn Sơn, Chung lão gia tử đã nằm trên giường không dậy nổi, vừa rồi bị kích thích, càng làm bệnh tình tăng thêm, như thế nào chỉ mới qua một hồi, lại có thể xuống đất đi đường?

Xa bà bà quay đầu nhìn lại, đôi mắt lại híp lại, hừ lạnh nói.

- Tôi nói là ai, thì ra là ông đã già thành bộ dáng này.

Sắc mặt Chung Vạn Sơn tái nhợt, hình dung tiều tụy, lại khẽ cười nói.

- Mặc kệ tôi già thành bộ dáng gì, chỉ cần tôi còn sống, tôi vẫn còn là tộc trưởng Chung gia, những lời tôi nói, cũng vẫn còn tác dụng.

Ông ta vừa nói dứt lời, liền chuyển hướng về phía Chung Lương Thần, than nhỏ.

- Chung gia bất hiếu tử tôn, Chung Lương Thần, từ giờ trở đi, không còn là đại lý tộc trưởng Chung thị nhất tộc nữa, nó vì tư lợi cho bản thân, cấu kết kẻ gian, ăn trộm bảo vật nhà mình, âm mưu tàn hại huynh đệ người nhà, đã là đại nghịch bất đạo, thiên nhân cộng phẫn, hôm nay làm trò trước mặt tổ tông, ta sẽ khai trừ nó ra khỏi Chung gia, từ đây về sau, ta cũng không có đứa con trai này, mau đi đi.

Chỉ mấy câu nói như thế, làm cho trong ngoài từ đường ồ lên một mảnh, sắc mặt Chung Lương Thần đại biến, thân hình hơi chấn động, hét lớn.

- Cha, là do người già rồi nên hồ đồ, hay là có người thi triển tà pháp lên người vậy, sao lại nói bậy như thế được? Người đâu mau tới, mau đưa cha ta về nghỉ ngơi, đừng để cho lão nhân gia đi loạn, ông ấy đã già tới hồ đồ rồi.

Ông ta hô vài tiếng, phía sau mới có vài người do dự đi ra, muốn tiến lên kéo lão nhân trở về, nhưng lại có chút sợ hãi, Chung Lương Thần lại muốn lớn tiếng ra lệnh, không biết từ nơi nào bỗng nhiên xẹt qua một trận gió mạnh, ngay sau đó chỉ nghe hai tiếng bạch bạch giòn vang, Chung Lương Thần cũng đã ăn hai cái bạt tai, một bóng hình đứng ở trước mặt, tức giận quát.

- Tiểu hỗn đản, cho dù cha mày có già tới hồ đồ, nhưng mà tao đây còn không có hồ đồ, cái thứ người không biết cố gắng như mày, còn không mau quỳ xuống trước mặt cha mày nhanh!

Người này vừa ra tay liền chấn kinh toàn trường, tôi tập trung nhìn vào, cũng tức khắc lắp bắp kinh hãi.

Bởi vì người này đúng là ông hai của Tiểu Bạch, Chung Vạn Lý.

 

1.22752 sec| 2445.93 kb